Đạo diễn & “ông trùm” bóng đá phủi miền Tây

Ku Được, một người em của tôi nói rằng: “Nếu về miền Tây nói chuyện đá phủi thì phải hỏi bầu Phúc của đội Café Phố An Giang”. Tôi không tin cho lắm nhưng đến khi ngồi “đối tửu” với “hot boy xăm trổ” Bảo Chúng thì…

Tôi đi gặp bầu Phúc

Tôi gặp bầu Phúc ở đâu cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ nhớ là đã  gặp. Mà thật, tôi và lão này cũng chỉ lướt qua dù có nói với nhau đôi lời, đại loại như “nhìn quen quen nha bồ” và hết.


Đến đây lại phải nhắc lại câu chuyện vẫn chưa cũ lắm. Số là sau khi nhân vật Bảo Chúng "lên sóng" trên chuyên trang bongdaphui.net. Tôi có hẹn với anh chàng “hot boy xăm trổ” để anh em cùng ngồi “đổ nước vào người” một bữa. 


Chui qua vài con hẻm tay quay, sâu tít bên đường Cách Mạng Tháng 8 gần chợ Hòa Hưng, Bảo Chúng hồ hỡi: “Hôm nay, anh em mình sinh hoạt ở nhà Phương "râu". Tay này cũng hay lắm!”.


Đạo diễn Huỳnh Bá Phúc


Con Attila kêu như máy xay của tôi chưa kịp tắt máy, Phương râu bước ra, tay cầm theo lon “con cọp” chào mời làm vài hớp đỡ... khô cổ. Từ trong nhà bay ra cái mùi thơm muốn chảy nước dãi của món bò nướng muối ớt. Hóa ra, Phương "râu" cùng cạ với Bảo Chúng và tay này là chủ đại lý bò một nắng “di động” khá có tiếng ở Sài Gòn.


Phương "râu" nháy đôi con mắt với Bảo Chúng rồi cười xòa: “Nhà chẳng có gì, chỉ có cái gừu bò (cả con bò có một cái gừu) gửi từ quê nhà Gia Lai xuống, cùng đôi thùng bia nên mời bạn già đến tư gia nhấm nháp chơi”.


Dông dài một chút để nói lời cám ơn Bảo Chúng và Phương "râu", bởi cũng nhờ cuộc hẹn “đổ nước vào người” ấy mà tôi biết được bản lý lịch trích ngang của bầu Phúc, một đạo diễn của Đài truyền hình An Giang và cũng là “đồng bầu” của đội bóng đá phong trào Café Phố An Giang, vốn nức danh khắp dải đất miền Tây.


Người cha có ảnh hưởng rất lớn đến đam mê của bầu Phúc


Thật ra, trước đây tôi và Phúc hay bình luận, chỉ chọt qua lại trên facebook của Bảo Chúng là “Vua sân phủi” Capdervila nhưng lại không thích “ét” nhau. Cho đến một ngày, tôi chủ động xin lão cái hẹn để “chém gió” chơi. Thời gian và địa điểm rõ ràng, tôi cùng tay đạo diễn đến từ xứ chùa Bà hẹn hò ở một cái quán mà Phúc nói là “mối guộc” trên đường Nguyễn Chí Thanh, quận 5. 


Khởi thủy từ đội bóng… mía lùi

Cùng đi và ngồi cùng bàn còn có Phú “đĩ”, Tuấn “Tủn” và Hồng “kông”…, vốn là em út của Phúc. Thú thực, tôi cũng chẳng mấy ấn tượng với bầu Phúc như Bảo Chúng kể, bởi ngoài khả năng sắm vai “dũng sĩ diệt mồi”, tôi uống bao nhiêu bia thì lão uống bấy nhiêu nước suối thì gã cũng chẳng có gì đặc biệt.


Phú “đĩ” cười nham nhở: “Anh đừng rủ rê Phúc uống bia, lão chỉ biết uống nước suối thôi!”. Phúc thừa nhận, từ nhỏ đến giờ cũng có tập thành với thứ nước này để cho bằng bạn bằng bè, nhưng mỗi nước đi đến cổ họng là xây xẩm mặt mày nên thôi chẳng luyện chi làm cho mệt người.


Bầu Phúc sẽ là đạo diễn của Giai điệu phương Nam lần thứ 49


Kể ra làm “bầu” như Phúc cũng giỏi. Bởi theo quan sát của tôi, hầu hết các ông bầu bóng đá phong trào đều phải biết và uống được chút “cay cay” vào người. Nguyên do, mỗi khi có giải gì sắp diễn ra, các ông bầu đều hay gom quân lại nhậu một tăng để lấy sĩ khí cho lính. Bầu Tùng của Đức Thắng GPRS mà tôi từng cho “lên thớt” là một ví dụ điển hình.


Bầu Phúc thì nói không bia rượu nhưng lại có cái Tình và đặc biệt là luôn hết mình với các chiến hữu. Chính Bảo Chúng nói với tôi: “Anh Phúc sống nhiệt lắm nên ai cũng nể. Chính vì thế mỗi khi làm giải thì anh em đều muốn được đá cho đội của bầu này”.


Câu chuyện bóng đá của bầu Phúc cũng bắt đầu từ chữ Tình và một niềm đam mê mãnh liệt từ ngày còn là một cậu bé lẽo đẽo theo cha lên sân. “Ngày trước, tui tổ chức một đội bóng ở xóm chỉ đá để đi… ăn mía. Từ lúc nào mê không biết nên lập luôn đội bóng để có sân chơi cho bản thân và mấy anh em. Chơi vui, ai ngờ vô địch giải tỉnh thật. Anh Thống (ông chủ của Café phố An Giang- Nguyễn Quốc Thống) thấy vậy bèn ngỏ ý được đồng hành và tôi đã đồng ý để anh ấy lấy luôn cái tên đội là Café phố An Giang”, bầu Phúc kể.


Phía sau cánh gà


Café phố An Giang gần như “vô đối” ở các giải tỉnh và các địa phương lân cận. Không biết có phải vì đội này vô địch nhiều quá hay không mà sau đó mấy giải đấu bị dẹp luôn. Vì thế, bầu Phúc và bầu Thống quyết định dẫn quân đi giao đấu ở Sài Gòn rồi khắp các tỉnh miền Tây. Quả thật, ngày trước chẳng mấy ai biết Café phố An Giang là gì, như thế nào, còn bây giờ thì tiếng tăm của họ đã nổi như cồn… Tất cả là nhờ bóng đá, nhờ cái đội bóng “đá ăn mía” của ông Phúc “đạo diễn” ngày nào.


Vừa bế con, vừa dựng hình & vừa mơ màng bóng đá 

Công việc chính của bầu Huỳnh Thanh Phúc là làm đạo diễn cho Đài truyền hình An Giang. Cái lạ của Phúc là ổng mê nghề cũng như mê bóng đá vậy. Trong cái đêm gặp tôi, ông bầu này hồ hỡi khoe: “Anh được mời làm đạo diễn chương trình ‘Giai điệu phương Nam’ lần thứ 49 sẽ được phát trên 11 đài truyền hình. Đây là một bước đột phá trên sân khấu sau gần 20 năm gắn bó với nghề của Phúc này”.


Tôi đọc được sự tự hào, niềm hạnh phúc trong ánh mắt và cả giọng nói của bầu Phúc. Tôi hiểu với những người làm nghề như anh, được đạo diễn một chương trình tiếng tăm như Giai điệu phương Nam là vô cùng vinh dự và nó cũng chứng tỏ tài năng của ông bầu bóng đá phủi này.


“Đó là thực sự là một may mắn! Ở cơ quan, tôi được các lãnh đạo, các đồng nghiệp giúp đỡ và hỗ trợ rất nhiều. Để được thỏa đam mê cả sân khấu lẫn bóng đá, tôi phải nói lời cám ơn đến họ. Và những giá trị mà tôi có đều mang hình bóng của những người vẫn âm thầm bên tôi. Đó là thứ mà không có gì đánh đổi được trong cuộc đời này”, bầu Phúc chia sẻ.


Tìm niềm vui ở bóng đá


Sau gần chục năm gắn bó với bóng đá phong trào, bầu Phúc chẳng nhớ nổi đội bóng của mình giành bao nhiêu chức vô địch, tấm huy chương. Vị đạo diễn này chỉ nhớ, nếu “Vua sân phủi” cần có 1 xe tải nhỏ để chở cúp, cờ, huy chương thì anh cũng cần có cái xe nho nhỏ để dọn chiến lợi phẩm khỏi nhà. Bầu Phúc cũng nói rằng, bóng đá thì cần thành tích bởi đó là cách để thương hiệu được lan tỏa khắp nơi. Nhưng điều đọng lại và thứ tài sản” lớn nhất mà anh có được đó là tình bằng hữu từ Bắc vào Nam.


Nói đến đây, bầu Phúc chợt nhớ ra, Thắng “Xavi”, Giang “say”… cũng từng từ Hà Nội vào tận đất Mũi Cà Mau để chơi một giải đấu. Những đồng đạo được coi là “trên bến dưới thuyền” thì có những người như Bảo Chúng, Capdervila, Phú “đĩ”… Nói chung, cứ nghe anh Phúc hú là “biệt đội khoai lang” lại sẵn sàng xách ba lô và lên đường.


Sau tất cả...


Tôi nghĩ, ngồi với đạo diễn, ông bầu bóng đá phủi Huỳnh Bá Phúc để nói cho hết chuyện đời chuyện nghề, chắc chúng tôi phải “kéo” thêm mấy sọt con cọp nữa. Nhưng thôi, tôi đành phải khất hẹn lần sau bởi trời đã chuyển sang ngày mới rồi. 


Trưa nay, Phúc chuyển cho tôi những tấm hình mà tôi đã “năn nỉ” anh để đưa vào bài viết. Trong số ấy, có một tấm mà tôi rất thích và ấn tượng, đó là hình ảnh Phúc vừa bồng con vừa dựng hình trong đêm khuya.


Phải, Phúc có rất nhiều bằng hữu và một niềm đam mê cháy bỏng với trái bóng. Nhưng sau tất cả thì anh lại về với ngôi nhà nhỏ và “cày” cho ngày mai. 


Phải, ngày mai luôn là một ngày mới với “ông trùm” bóng đá phủi miền Tây.

BÌNH LUẬN (0)
Ý kiến của bạn